Ảnh internet
Chân bảo tay:
- Anh em như thể tay
chân, bọn mình là anh em với nhau, vui buồn sướng khổ có nhau, tương trợ lẫn
nhau.
- Đúng vậy!
Chân tiếp:
- Tôi bước đi thì chú
đánh xa để giữ thăng bằng, nhỡ có đánh lộn với ai, chú thoi đấm thì tui đá đạp
hỗ trợ. Có điều chú được ở trên cao- sướng, còn tui suốt ngày cực khổ, phải bám
mặt xuống đất, trụ sức khiêng đỡ cả tấm thân nặng trịch, liệu chú có thể thay
giúp tui một thời gian không?
Tay
xua xua:
- Không được, ai có
việc nấy. bây giờ nếu anh ngứa thì tui gãi, có đau thì tui xoa nắn, muỗi chích
thì tui đập tiếp chứ nếu tui đi bước trụ đỡ thay cho anh hóa ra mình không trở
lại thuở còn tập bò thì cũng là đi lộn ngược, không ổn.
Chân vớt vát:
- Vậy khi nào chú giúp
tui được?
Tay
bảo:
- Còn lâu, anh hãy
ráng cáng đáng công việc. Đến khi già yếu đi không nổi mà muốn dạo chơi thì tui
sẽ chống cái gậy gọi là giúp anh thêm chân thêm cẳng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét