Ảnh internet
Cạnh chùa Tuệ Tâm có một kho hàng do táo Tợn cai quản. Gần chùa gần Bụt, Táo
Tợn thường lui tới vãn cảnh, chiêm bái. Một hôm, bỗng dưng Táo Tợn đòi thi để
phân định trình độ tham thiền với Bụt, cực chẳng đã Bụt phải đồng ý.
Lúc cả hai đang nhập
định thì cơ ngơi Táo Tợn phát hỏa, lửa cháy vàng trời, khói bốc mù mịt, tiếng
kêu inh ỏi. Bụt nhấp nhỏm lắc lư, mặt tượng nhợt nhạt âu lo rồi nhỏ nước mắt
ròng ròng riêng Tợn vẫn an nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Bụt chịu thua.
Đệ tử A Nan đứng hầu
thấy chuyện lạ, thắc mắc hỏi, Bụt phân trần:
- Ta không thể tật trung tâm trí nhập định để hướng
đến thế giới giải thoát được vì lo cho chúng sinh mà cũng lo cho thầy trò ta.
Bà hỏa viếng kiểu này thì thiệt hại khôn xiết, rồi chúng sinh phải è lưng gánh
chịu, bản thân mình còn khổ thì thừa đâu mà cúng dường nữa, đói đến nơi rồi con
ơi!
Rồi hai thầy trò ôm nhau
khóc.
Không biết Táo Tợn dùng bí quyết gì qua mặt vượt
lên cả Bụt, A Nan nghĩ cách dò tìm nhưng không ra, cuối cùng phải nhờ Nhị Lang
Thần giúp. Nhị Lang Thần dùng mắt trán còn gọi là thiên lí nhãn rà xét mọi chóc
ngách, soi thấu tim gan mới phát hiện ra Táo Tợn vốn là con cáo già tu luyện
lâu năm thành tinh, đội lốt người vơ vét rỗng ruột kho hàng rồi cậy tay bà hỏa ra oai giúp để xóa dấu
vết, phủi tay.
Bị lộ tẩy, cáo hiện
nguyên hình lủi trốn nhưng Nhị Lang Thần đã nhanh tay tung lưới chụp xuống,
trói nghiến lại rồi đem quẳng vào ngục U Tì.
Facebook,2-11-20, 13n, 3 lượt chia sẻ
Trả lờiXóaHy VoChuyện xưa mà sao giống thời nay quá! Chỉ hơi khác một tý như cái ông có mắt ở trán đã không còn.Nếu không mắc bệnh lạ thì cũng bỗng dưng té lầu mà ngủm.