Đầu trò tiếp
khách trầu không có,
Bác đến chơi
đây ta với ta.
“Bạn
đến chơi nhà”- một bài thơ chân chất, thắm thiết tình
bạn, Nguyễn Khuyến đã sử dụng nghệ thuật phủ định để khẳng định, nói không để
nói có.
Cách nói phủ định của ông trong bài có thể dưới dạng không: Trầu không có; dưới dạng khó: Trẻ thời đi vắng chợ thời xa, Ao sâu nước cả
không chài cá, Vườn rộng rào thưa khó đuổi gà; khi thì dưới dạng chưa: Cải chửa ra cây cà mới nụ, Bầu vừa rụng rốn
mướp đương hoa. Đãi bạn dù mấy món đạm bạc tối thiểu- không có, đến miếng
trầu đầu câu chuyện- không có nốt. Phủ định mọi thứ, nói không với tất cả để
làm bật yếu tố chính nhất là tinh thần tình cảm: “Bác đến chơi đây ta với ta”.
“Ta với ta” :
tôi với bác trong một chữ ta, tuy hai mà
một, tuy một mà hai. Vượt lên tất cả,
trên mọi thứ, không cần một điều kiện nào là tình bạn chan hòa, chân thành và
thắm thiết.
Nếu ở bài Bạn đến
chơi nhà Nguyễn Khuyến đi từ phủ định đến khẳng định thì trong bài Khóc
Dương Khuê- người bạn tri âm tri kỉ, đồng khoa với tác giả- nghệ thuật của
Nguyễn Khuyến đi từ khẳng định (có) đến phủ định (không). Mọi thứ có ý nghĩa
khi có bạn; bạn mất, tất cả thành vô nghĩa.
Phần đầu Khóc Dương
Khuê là một đoạn hồi tưởng : “Nhớ từ
thuở đăng khoa ngày trước, vẫn sớm hôm tôi bác cùng nhau” rồi một loạt kỉ niệm hiện ra : “Cũng có lúc chơi nơi dặm khách”, “có khi từng gác cheo leo”, “Cũng có
khi rượu ngon cùng nhắp”, “Có khi bàn soạn câu văn”. Tác giả liệt kê ra, có
bạn -có mình- có mọi thứ. Mọi thứ và và cả bản thân mình trở nên ý vị khi có
bạn.
Bạn mất, “Chợt nghe
tôi đã chân tay rụng rời”, sự đột biến tâm cảm, từ trạng thái có trở thành
không, từ cách nói khẳng định chuyển qua phủ định:
“Rượu ngon không có bạn hiền
Không mua
không phải không tiền không mua
Câu thơ nghĩ
đắn đo muốn viết
Viết đưa ai
ai biết mà đưa
Giường kia
treo những hững hờ
Đàn kia gảy
cũng ngẩn ngơ tiếng đàn”.
Trong hai câu nói về rượu, tác giả dùng điệp từ không năm
lần thể hiện một trạng thái trống rỗng đến vô nghĩa khi thiếu bạn hiền. Thơ
thiếu tri kỉ (đưa ai , ai biết) cũng
chết luôn thi hứng. Dùng điển tích Treo
giường (Trần Phồn đời Hâu Hán dành một chiếc giường cho bạn là Từ Trĩ. Lúc
bạn đến thì mời ngồi, khi bạn về thì treo lên) để nhớ bạn. Treo- không sử dụng,
tuy nói năng kiểu cách nhưng vì khóc bạn là Cử nhân Dương Khuê lớn lên từ cái
nôi điển tích chữ nghĩa nên vẫn phù hợp.Bạn không còn, không còn tri âm, không còn
ai tương ứng, tiếng đàn cũng lạc lõng vô hồn. Lúc có bạn, mọi thứ đều sống
động, đều có ý nghĩa; bạn mất thì trống vắng tràn ngập, mọi điều như vô nghĩa.
Và cuối cùng trong bài Khóc Dương Khuê là nỗi xót xa, nhớ thương sâu nặng:
“Bác chẳng ở dẫu van chẳng ở
Tôi tuy
thương lấy nhớ làm thương
Tuổi già hạt
lệ như sương
Hơi đâu
chuốc lấy hai hàng chứa chan”.
Bạn mất, muốn giữ cũng không được, bạn vắng mặt trong
cuộc đời nhưng trong tôi, bạn không hế
mất, tình cảm vẫn bền chặt. tác giả nói không thể có nước mắt để khóc bạn được
nữa nhưng rồi hai dòng lệ vẫn tuôn trào.
Biện pháp nghệ thuật trong thơ nguyễn Khuyến viết về bạn
dù nói không rồi nói có, nói có rồi nói không, cuối cùng vẫn là sự khẳng định
tình bạn bền chặt, tình bạn thiết tha.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét