BÚT NGUYÊN TỬ
ảnh internet
Chân móng sình than thở với chân giày:
- Tôi quanh năm suốt tháng lội sình
đạp đất, mưa- dầm trong nước lạnh tái ngoét, nắng- phơi dẫm phổng rộp, chai sạn
bẩn thỉu. Còn anh, trắng trẻo mịnh màng,
được phủ bọc đẹp đẽ, ấm áp sang trọng, sung sướng quá!
Chân giày phân bua:
- Coi vậy chứ không phải vậy đâu bác
ơi! Như bác còn thoải mái tự do chứ tôi, từ khi người ta lên giày, tôi phải
khốn đốn. Xỏ vào một cái sang trọng oai phong cho ai chứ mình tối tăm ngột
ngạt, hôi hám như bị nhốt vào chốn ngục tù, cựa quậy không nổi.
Chân móng sình ngẫm nghĩ chua chát:
- Ra chẳng thằng cha nào sướng. Cái
thân phận chân cẳng thì ở đâu cũng vậy thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét