Ảnh internet
Vừa ló lên, thấy Đèn chưa kịp tắt, Mặt
Trời mắng:
- Nhóc kia, mày chả là cái gì cả, tắt
đi kẻo bẩn mắt. Mày soi sáng quá lắm được dăm bảy mét vuông, bên tao mày chỉ là
con vi trùng, là hạt bụi vô danh. Ta đây mở mắt là màn đêm tăm tối bị xua tan, ta là thần minh,
là chúa tể vũ trụ.
Đèn khiêm tốn:
- Đúng vậy, bên ông tôi chỉ là hạt bụi
nhưng tôi có việc của tôi, có cái đắc dụng riêng của tôi. Này nhé, ông thức chứ
khi ông đi ngủ, bóng đêm hoành hành, ai xua tan nó? Ông soi sáng cả vũ trụ nhưng soi vào gầm giường học
tủ, soi vào hang hốc hầm hào được không?
Mặt Trời mắc cỡ nghĩ: Té ra mình có
tài này thì người ta có khả năng khác, mình có lúc hữu dụng nhưng cũng có khi
bất lực vô dụng, người ta có khi vô dụng nhưng cũng có lúc hữu dụng. Vũ trụ
không phải chỉ có riêng ta, chỉ có kẻ biết một không biết hai mới tự xem mình
là cái rốn, là trung tâm, là chúa tể vũ trụ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét