TIỂU HÙNG TINH
ảnh internet
Truyện Kiều, thiên đoạn trường về một kiếp hồng nhan, Nguyễn Du đã minh họa và đau đớn với quan niệm “tạo vật đố hồng nhan” (Tạo hóa ghen ghét người đẹp). Kiều là một trang giai nhân, nhan sắc nàng thế nào?
Trong phần đầu tác phẩm, với lối tá khách hình chủ (mượn khách nói chủ, dùng nhân vật phụ để làm nổi bật nhân vật chính), Nguyễn Du đã phác họa một Thúy Vân trang trọng khác vời- Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang- Hoa cười ngọc thốt đoan trang- Mây thua nước tóc tuyết nhường màu da, tả một Thúy Vân đẹp đẽ sang quý rồi tả Thúy Kiều vượt lên: Kiều càng sắc sảo mặn mà- So bề tài sắc lại là phần hơn- Làn thu thủy nét xuân sơn- Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh, đẹp hơn cả người đẹp, đến cỏ cây tạo vật cũng phải ghen hờn. Đặng Nguyên Cẩn (1924) từng thán phục mà bình: Trên nói thua nhường, sắc trung chi hiền, đến chữ “ghen hờn” đúng là sắc trung chi thánh; trong sắc giới mà có phân chia bậc hiền bậc thánh thì chính mấy chữ đó tác giả đã khổ tâm chọn lựa, nấu nướng un đúc mà tả ra cho rành. Sắc đẹp bậc thánh, thanh khiết đã đành mà còn nghiêng nước nghiêng thành dữ dội.
Suốt toàn truyện Nguyễn Du tiếp tục điểm xuyết, khắc họa nhan sắc Kiều làm cho tinh hoa phát tiết ra ngoài.
Kiều được xếp vào khách hồng quần đài các, duyên dáng mặn mà từ khi Bóng hồng nhác thấy nẻo xa, gần lại Càng nhìn nét ngọc càng say khúc vàng, Rõ ràng trong ngọc trắng ngà, Rành rành sẵn đúc một tòa thiên nhiên. Thế nhưng cuộc đời phủ phàng chẳng thương gì đến ngọc, bị ép dồn vào vũng lầy nhơ nhớp, có lần Kiều định nát ngọc liều hoa. Thương thay Cát lầm ngọc trắng thiệt đời xuân xanh.
Kiều là trăng vừa tròn gương, trong giá trắng ngần như gương, một Bóng nga thấp thoáng dưới mành cũng đủ lay động say đắm bao người. Kiều chau nét nguyệt khác gì Tây Thi nhăn mặt, đẹp càng thêm đẹp, thực là Giá đành trong nguyệt trên mây, dẫu mười lăm năm luân lạc, Mười phần xuân có gầy ba bốn phần cũng không sao xóa được nét duyên Trăng tàn mà lại hơn mười rằm xưa.
Kiều là hoa cảnh sang quý, Nét buồn như cúc điệu gầy như mai, thướt tha tơ liễu còn xanh, là cành mẫu đơn trang nhã, là đóa trà mi ngậm gương nửa vành, là đào lí, là hải đường mơn mởn cành tơ… Bước nàng đi gót sen thoăn thoắt tỏa hương huệ lan sực nức. Nàng là hoa khôi, Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh, hoa các loài hoa nhưng bị vùi dập nên nỗi ủ dột nét hoa, Đào hoen quẹn má liễu tan tác mày tới nỗi Nguyễn Du phải kêu lên Hoa sao hoa khéo giã giày bấy hoa.
Kiều là bậc quốc sắc thiên hương, trớ trêu gặp cảnh gia biến, mắc phường hôi tanh, gánh chịu Một cơn mưa gió nặng nề, Thương gì đến ngọc nghĩ gì đến hương. Bao lần dày gió dạn sương tưởng đâu hoa rụng hương bay, bướm chán ong chường nào ngờ nàng vẫn hiện ra trong trắng, Bụi nào vẫn đục được mình ấy sao.
Xoay quanh các biểu tượng cao quý tinh hoa trời đất như nguyệt hoa hương ngọc… có tính ước lệ, quen thuộc trong văn học cổ điển, Nguyễn Du đã xây dựng nên một nhan sắc Thúy Kiều thuần khiết tuyệt vời. Nếu trong Cung oán ngâm khúc của Nguyễn Gia Thiều, sắc đẹp của người cung nữ khơi dậy lên cảm giác hăm hở chiếm đoạt: Tai nghe nhưng mắt chưa nhìn, Bệnh Tề Tuyên đã nổi lên đùng đùng, Cỏ cây cũng muốn nổi tình mây mưa thì đọc Truyện Kiều, thưởng thức những câu thơ diễn tả sắc đẹp Kiều lòng ta dậy lên những mĩ cảm thanh tú. Ngắm sắc đẹp Kiều như chiêm ngưỡng kì công của tạo hóa, như thưởng thức một bóng trăng, một đóa hoa, vẻ ngọc… Kiều hiện ra đẹp đẽ, thanh khiết và tôn quý.
Nhan sắc thanh quý nhưng mãnh liệt, Kiều thuộc vào nòi giai nhân nghiêng nước đổ thành (Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc- Liếc một lần nghiêng thành, Liếc lần nữa nghiêng nước- Giai nhân ca, thơ Lý Di Niên) Lạ chi cái thói khuynh thành, Làm cho đổ quán xiêu đình như chơi. Một Từ Hải đội trời đạp đất còn đổ sụp, một Hồ Tôn Hiến mặt sắt đen sì, phương diện quốc gia còn ngẩn ngơ thờ thẩn thì thá gì một Kim Trọng tài tử, một Thúc Sinh bốc rời…
Rằng hồng nhan tự thuở xưa
Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu.
Mĩ nhân tự cổ như lương tướng, Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu (Từ xưa người đẹp như tướng giỏi, Không để nhân gian thấy bạc đầu), càng lên đỉnh cao thì càng không sao trọn vẹn, càng chịu nhiều bất trắc như một quy luật được mất nghiệt ngã của định mệnh.
2005
9-25, Alex Tran-Rat hay
Trả lờiXóa