TIỂU TỬ VĂN
Ảnh internet

Hai Hành kể chuyện xưa rằng Trần Linh Công cùng các đại thần Khổng Ninh và Nghi Hàng Phủ thường
kéo nhau tới Châu Lâm hành lạc với nàng Hạ Cơ. Thế rồi vua tôi thường đem
chuyện vui vầy cùng nàng Hạ Cơ ra tấm tắc kể lể, bàn tán toác toạc huyên thuyên
đến nỗi trong triều ngoài quận ai cũng biết. Ngay cả tại triều đường, giữa ban
ngày ban mặt, hứng lên là dẹp chuyện quốc sự qua một bên để say sưa tán chuyện
Hạ Cơ, thậm chí còn khoe mình được nàng
ưu ái tặng cho món đồ lót làm kỉ niệm, thực không còn thể thống gì nữa.
Ngò Om nghe, xì một
tiếng:
- Bọn vua quan ngày
xưa tác tráng rồi toang toác vậy là gian chửa già ma thiếu mánh, không như ngày
nay người ta “sinh hoạt” tùm lum mà vẫn kín đáo thể thống đường hoàng, xem như
không có chuyện gì.
- Là sao? - Củ Hành
thắc mắc.
- Là chơi đâu bỏ đó,
đứa nào kể thì gánh lấy trách nhiệm, bị xem là vu vạ ráng chịu. Còn ta đây
trước sau kín miệng bình, động đến thì chối bay chối biến. Đều đều thế nhưng năm này
năm nọ vẫn được đánh giá sinh
hoạt lành mạnh, xếp loại mẫu mực, gia đình văn
hoá, tấm gương tiêu biểu…
Tư Tỏi ngồi nghe
cũng ngứa ngáy xen vào:
- Nhìn gần không thấy,
trông xa mới rõ các vị. Chỉ xem khi làm việc trong giờ hành chính thì chưa biết
hết tư cách quan chức đâu mà phải xem
lúc ngoài giờ, khi các vị vui chơi nơi quán sá, không phải ở tại địa phương mà
qua vùng khác.
- Sao lại phải qua
vùng khác?
- Thì công cán xa là
dịp tháo cũi sổ lồng chẳng ai nhòm ngó, các vị mới chịu quậy. Lắm tay ở cơ quan
coi bộ ngây ngô hiền khô như gã khờ thằng khạo thế mà có dịp công cán xa là trổ
tài quậy thầy chạy, quậy quá trời quá đất luôn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét