TIỂU TỬ VĂN
ảnh internet
Bào Thúc Ô chết, Quản Lộng khóc như ri. Hỏi sao ông ta không là người đẻ ra, không bá con thân thuộc mà khóc như cha chế vậy, Quảng Lộng bảo:
- Trước đây, khi còn côn tác dưới quyền Bào
Thúc, hàng hóa phân cho công nhân viên chức ta đề cuỗm hết, Bào Thúc không cho
ta là tham mà biết ta có nhu cầu lớn, cần được quyền ưu tiên. Ta móc ngoặc với bọn buôn lậu,thấy công an
thì trốn chui trốn nhủi, Bào Thúc không cười ta lén lút mà biết ta có lượng bao dong. Ta tham mưu cho Bào Thúc trăm việc, việc nào
cũng hỏng, Bào Thúc không cho ta là ngu mà biết ý tưởng ta cao siêu, người khác
khó hiểu nổi nên không làm được. Ta bốn lần nhậm chức, ba lần bị kỉ luật sa
thải, một lần vô khám, Bào Thúc không cho
ta là hỏng, biết ta sinh bất phùng thời, chưa ai dùng nổi. Ta tiếng là lãnh đạo
quản lí nhưng chỉ nắm nói ba lớt lớt rằng các đồng chí phải tính toán nên trồng
cây nào, nuôi con gì, làm thế nào, tính toán làm sao… chung chung không động
đến một chút cụ thể, Bào Thúc không cho ta là kém dốt mà biết ta có đầu óc tổng
hợp, tầm nhìn vĩ mô, giỏi chỉ đạo tầm xa. Ta thường cất nhắc bọn nịnh hót, ăn
của đút lót, đục khoét phá tán công quỹ, Bào Thúc không cho ta là kẻ vô sỉ, biết ta không giữ tiểu
tiết, có chí làm lơi cho cả thiên hạ.
Ôi! Sinh ta ra là ông
bà già ta, hiểu ta, nâng đỡ ta chỉ có Bào Thúc Ô Dù.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét