ảnh internet
Tèo
vừa ăn vừa nói chuyện làm cơm văng ra ngoài. Bố Tèo mắng:
- Ăn thì đừng nói, nói thì đừng ăn!
Mẹ Tèo khuyên:
- Ngưng ăn rồi hãy nói, nói thì khoan hãy ăn!
Lớn lên đi làm việc nhà nước thường
nghe dân gian người ta bảo không ăn mới dám nói, đã ngậm đầy mồm thì ngọng miệng.
Ngày nọ, có kẻ mồi cho ăn và mời
nói. Nhớ lời răn xưa, Tèo không dám. Trợ Dùi biết chuyện, khuyên:
- Ăn mà không nói người ta cho là tham ăn, nói mà không ăn thì
dại dột dễ bị chê, cần coi chừng không
ăn rơ ăn cánh thì nguy. Thôi, cứ việc vừa ăn vừa nói, ăn bẩn nói sạch, ăn tham
nói thánh, ăn càng nhiều nói càng dữ, bạo
ăn phải bạo nói, ăn ào ào thuyết rào rào dẻo quẹo, ăn cắp ăn trộm ăn cướp càng
phải giỏi giảng thuyết đạo đức nhân ái nhân văn… Răng khi nhai thì huy động
thêm lưỡi, lưỡi khi nói thì huy động thêm răng để cần thì nghiến trèo trẹo thị
uy, cần thì nhe cười tươi như hoa nở. Ăn ăn nói nói, có ăn là có nói, có nói tức
là có ăn…
Bị trợ Dùi quay một hồi nổi đom đóm, từ đó Tèo gặp
bất cứ quan lớn quan bé cán to cán nhỏ nào, hễ thấy cái miệng là sợ.
6-
2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét