TIỂU HÙNG TINH
Ảnh internet
Tha thẩn trước của nhà vừa hóng
mát vừa ngắm nghía phố phường rộn rịp kẻ lại người qua bỗng một bà ăn xin lần
tới, tôi lui vào trong, đóng cổng. Bà ăn
xin vịn cánh cổng lí nhí cầu xin một hồi rồi đi tiếp.
Không phải tôi không biết
thương người ăn xin, tôi vẫn thường dặn người trong nhà phải luôn giúp người cơ
nhỡ cùng khổ. Mình có, nhón tay giúp họ tí chút nhưng có cho thì cho ngoài
đường ngoài chợ, cho ở nhà rồi người ta quen tới xin, mà người thì thật giả đủ
thứ, biết đâu!
Bà ăn xin đi tiếp một
vài cửa nữa nhưng không ai cho gì, lủi thủi lóng ngóng qua đường.
Tôi nhìn thấy từ xa, một vỏ chai bia không biết kẻ nào
quẳng ra đường đang nằm lăn lóc. Dòng người ngược xuôi tất bật, lắm chàng trai
trẻ ù xe qua thò chân móc hất cho chai
lăn cù rồi nhăn nhở cười. Mấy cô gái thắng kít xe, lè lưỡi e ớn. Những người
đứng tuổi ngoái lại, càu nhàu phẫn nộ. Nhưng rồi đâu phải việc mình, ai cũng
thây kệ.
Bà ăn xin đang lò dò
đi qua thì cái chai đã lăn đến chân. Bà lẳng lặng cúi xuống nhặt đem bỏ vào gốc
cây bên kia đường
2004
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét