MỤC LỤC BLOG

Trang

Trang

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2019

NÓ CÒN CHỨC- MÌNH CHẾT, NÓ BAY QUAN- MÌNH CÀNG CHẾT

TIỂU HÙNG TINH

ảnh internet
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEglWNEWqgvrbOG6eqy37htxnMLP34nChMyXd_-7VOfC7AO0bg-L48DAcHgXUuT2l7I2g-0e7pSaq5oE-ATSv7a_VnwhwU5GOa7ENNBHeKRgw1GM9OCbQTmye9R_1sBs8PW9rLyxDplA3QJo/s1600/1464187160-aaaa.jpg
            Củ Cải than phiền:
            - Không lĩnh vực nào là không có bê bối, không động đến việc nào là không có tham nhũng, tham nhũng tới mức mụ trùm nọ cũng phải la lên là gì cũng ăn, ăn của dân không chừa thứ gì. Ngày càng tệ hại, không phải một vài năm mà cả hàng chục năm rồi. Không biết lúc nào chúng nó đi chứ bọn này còn là mình còn chết.
            Dưa Leo  xen vào:
            - Nhưng chúng nó đi mình càng chết nữa.
            - Vì sao?
            - Còn ngồi tức là nó còn ăn, đi tức là ăn quá vỡ nợ sập tiệm, trụ không nổi phải  đi, bao nhiêu hậu quả để lại cho gánh, dân mình có nước gãy sống lưng mà chết.
            Hơn nữa thằng này đi thì thằng khác thay, kinh nghiệm xương máu là thằng sau  bao giờ cũng  ăn dày phá dữ gấp chục gấp trăm lần thằng trước. Chúng nó còn bọn mình còn ngáp ngáp chứ chúng nó đi chắc có nước ngoẻo.
            Củ Cải bỗng ngâm câu thơ:
            - Ôi! Đất nước những năm tháng thật buồn
            Dưa Leo tiếp:
            - Điêu đứng dân tình giặc nội xâm
Hùng khí cha ông nghìn xưa rỉ sét
Con chim trên cành buồn không muốn hót

9-2019

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét