TIỂU TỬ VĂN
ảnh internet
Trâu rừng nổi tiếng hung hãn là thế nhưng lại sợ sư tử, chỉ thoáng bóng một con sư tử là cả đoàn trâu đạp nhau chạy.
Hỏi rằng sao to lớn, kết thành bầy đàn uy thế húng hổ mà đi sợ một con sư tử nhỏ bé, trâu rừng bảo:
- Nhỏ nhưng có võ, nó lắm chiêu nhiều thế độc lắm!
- Thì ông có sức mạnh, có thể húc văng nó lên trời, đâm lòi ruột nó ra.
- Nó còn có nanh nhọn vuốt sắc, ghê lắm!
- Nanh vuốt nhỏ nhoi kia bì sao nổi cặp sừng thép đen uy dũng như hai ngọn giáo chĩa lên trời, sợ gì chúng?
Trâu không sao đáp được.
Kẻ nọ ngẫm nghĩ rồi bảo:
- Sư tử nuôi chí ăn thịt trâu còn trâu sợ va chạm, luôn tìm cách né tránh, cam chịu thua thiệt. Nỗi sợ nhập tâm lâu ngày nhiễm vào máu, biến đổi thành gien sợ truyền kiếp. Cứ đánh hơi, nghe tiếng gầm, chưa kịp thấy bóng sư tử thì ý chí rệu rã, sức mạnh tiêu tan, hoảng loạn dẫm lên nhau chạy bán sống bán chết. Từ cái gien sợ mà ra cả.
4-6-25
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét