TIỂU TỬ VĂN
ảnh internet
Lục
Bình kể chuyện rằng bên Nhật, muốn có chứng chỉ hành nghề bán hàng phải qua một khóa tập cười. Từ soi gương
tự cười đến ra chỗ bến xe bến tàu, chợ búa,
những chỗ đông người tập cười làm cho nụ cười luôn hiện diện trên khuôn mặt
mới được đi bán hàng. Cười nhằm vui lòng
khách ngó vừa lòng khách mua.
Bông Súng cũng bình thêm rằng ngay cả diễn viên múa không chỉ tập múa tay
chân là đủ mà phải tập cả khuôn mặt. Tập cười cho khuôn mặt không còn trơ trơ
sượng sùng mà vui tươi linh hoạt. Tập cười quan trọng lắm!
Cù Nèo nghe, cười khẩy:
- Tập để đi bán hàng với múa men vặt
vãnh thì tập làm gì cho mất công. Tập cười để nên đại sự thành quan chức mới
đáng nói chứ!
Nghe
thành quan chức thì khoái, Lục Bình xin hỏi để noi gương, Cù Nèo bảo:
- Lấy tay Bợ mà làm gương. Tài năng
loàng xoàng, tư cách đạo đức thì thôi đừng
nói nữa, thế mà thăng quan tiến chức ào ào. Vì sao, vì y biết tập cười. Bám các
ông lớn, y có tài đoán định tâm trạng các sếp thông qua nét mặt. Thấy sếp làm trò hoặc chớm vui là y đã nở nụ,
đến khi sếp hé cười là y đã kha khả. Tiếng cười phụ họa của y như có tác dụng như tâm đắc, như tán thưởng ngợi
ca, như đồng tâm nhất trí, đồng chí đồng
ý đồng tình đồng minh đồng hội đồng đội đồng môn… làm sếp khoái trá, tin tưởng
từ đó cất nhắc, trọng dụng. Và rồi lên chức.
Bông Súng tán vào:
- Lên chức chắc nó lại tập cười dữ lắm!
Cù Nèo lắc đầu:
- Tập cười với cấp trên chứ với cấp dưới hả, sức mấy!
- Với cấp dưới thì y thế nào?
- Y tập bặm, làm cho cái miệng mím
sít, cái mặt lạnh tanh đanh hẳn trở nên đằng đằng sát khí, nhìn bộ mặt y cứ như
nhìn ông kẹ, sợ té đái vãi cứt luôn!
4-2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét