BÚT NGUYÊN TỬ
ảnh internet
Mùa xuân, cây cỏ xanh tươi nhưng cổ thụ hình như có điều gì lo âu rầu rĩ. Một con chim bay qua đậu lại ngạc nhiên hỏi:
Mùa xuân, cây cỏ xanh tươi nhưng cổ thụ hình như có điều gì lo âu rầu rĩ. Một con chim bay qua đậu lại ngạc nhiên hỏi:
- Cụ chễm chệ đầu làng, thọ khang
ninh đủ cả, sao lại rầu rĩ?
- Phấp phỏng lo bị bứng.
- Ai dám bứng cụ, hơn nữa, cụ là cụ
đa, to lớn nhưng gỗ tạp, đâu phải gỗ quý như lim trắc sưa kiền kiền mà lo bị hạ.
- Ta mà trắc gụ kiền kiền hay sưa
thì đã chầu trời tám hoánh, nhờ gỗ tạp mà còn nhưng thời nay ngán nhất dân đại gia chơi sộp cho săn lùng
cây cảnh. Cây càng lớn, càng nhiều u nần hang hốc giá càng cao, cỡ nào cũng
theo, tìm cách săn cho được. Bọn hào lại địa phương lúc đầu cũng ngần ngại nhưng rồi thấy bạc túi mắt, mượn cớ này cớ nọ
cho bán. Thế rồi nào đào nào trục, cắt tỉa cho trọc trụi cẩu lên xe kéo đi.
- Bọn săn cây cảnh dòm ngó nhưng cụ có người dân bảo vệ, lo gì.
- Lo chứ, không lo bọn săn cây thì lo bọn chức sắc.
- Bọn chức sắc càng phải lo bảo vệ cụ
chứ đâu dám động.
- Chết là vì bọn này đây. Địa phương
đơn vị nào cũng chăm chắm khẩu hiệu trồng cây, cây nhỏ một hai năm tuổi không
trồng mà chỉ ưa bứng đại thụ hằng trăm tuổi trồng lại. Nên chi nghe có bề trên về thăm, về thị sát tình hình là thấp thỏm vì biết đâu chính cổ thụ mình lại bị chọn đem ra
làm vật hiến tế cho phong trào trồng cây để lưu dấu vết tên tuổi các đại quan.
Sợ nhất các ngài trồng cây, nên chi cứ thấy chức sắc địa phương đi ngang ngắm
ngó là khiếp run muốn rũ cành rụng lá. Xin các ngài thương xót tha cho cổ thụ chúng con, sợ lắm!
Than xong, cổ thụ rũ rượi như muốn tàn.
3-
2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét