BÚT NGUYÊN TỬ
Ảnh internet
Khổng Tử lên lớp hỏi các đồ đệ:
- Thế nào là người cha
tốt?
U Tử vọt miệng: - Cha
tốt là người sinh ra con.
Khổng Tử mỉa: - Thế
trong thiên hạ, người đàn ông nào có con cũng là người cha tốt cả sao? Rõ ngớ
ngẩn!
Hiền Tử thưa: - Cha
tốt là người yêu thương, nuôi dưỡng con cái.
Khổng Tử hất hàm: - Đơn giản quá, nhưng xem
ra cũng có chút biết điều.
Tích Tử thưa: - Cha tốt phải tích của cải, tạo
cơ ngơi cho con cái.
Khổng Tử hừm một cái: - Coi chừng quý tử lắm
tiền sinh quậy tử, hỏng tử đấy!
Giáo Tử thưa: - Cha tốt phải biết lo cho
con cái học hành.
Khổng Tử gật đầu: - Cũng là người có học
vấn.
Chính Tử thưa: - Cha tốt phải biết rèn đạo
đức, nuôi chí lớn cho con.
Khổng Tử khen: - Ra bậc trí giả.
Đến phiên mình, Âu Tử im lặng, Khổng Tử
thúc lắm mới chịu phát biểu: - Cha tốt không để nợ cho con cái.
Khổng Tử ngạc nhiên. Âu Tử thưa:
- Người ta thường nói đời cha ăn mặn đời
con khát nước, đời cha chơi trội đời con lọi lưng, đời cha phí phạm đời con lãnh
đạn, đời cha vây nợ đời con ở đợ… Đời cha thấy dễ xơi nên bạo vay bạo mượn
nói là để lo cho con cái thế rồi nào
thất nào thoát nào thâm nào thụt, đổ sông đổ biển, dồn cục nợ cho con cháu. Tội
nghiệp, trẻ con vừa chào đời đã phải cất tiếng khóc vì gánh cục nợ của cha ông,
rồi lãi mẹ đẻ lãi con đi cùng tuổi tác, hỏi sao ngóc đầu lên nổi với thiên
hạ. Để đức cho con. Không để của cho con
thì đừng để nợ cho chúng vậy!
Khổng Tử giật thót:
- Lời ngươi đúng là của bậc sĩ quân tử!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét